Đối mặt[7]
Tiếp theo các phần: I, II, III, IV, V và VI
Quê Tôi
Quê tôi, một trong những xã nghèo nhất nước ta, là một trong 9 xã cuả Tỉnh Lạng Sơn và là một trong hai xã duy nhất của huyện Hữu Lũng chưa có bóng dáng điện lưới quốc gia; là xã vùng sâu, vùng xa, xã đặc biệt khó khăn theo tiêu chí phân loại của chương trình 135 của chính phủ.
Tuy vậy, người dân quê tôi sống trọn nghĩa, trọn tình. Ở đâu đó tình người có những lúc đầy vơi, nhưng người dân quê tôi thì cho dù thời cuộc có những biến đổi đến đâu, nhưng lòng người thì vẫn một mực thuỷ chung, son sắt. Trải qua những xáo trộn, biến đổi từ trong quan hệ lao động sản xuất, mà nổi trội là thời kỳ cải cách ruộng đất; thời kỳ tiến hành hợp tác hoá nông nghiệp; thời kỳ khoán sản phẩm cuối cùng đến người lao động; rồi đến thời kỳ ruộng đất được chia đều cho người dân, cho đến các phong tục, tập quán “đươc” bài trừ, để thay vào đó là những tiêu chí văn hoá mới, các thiết chế văn hoá bị đảo lộn, các đình chùa, miếu mạo phần bị đập phá, phần bị bỏ rơi tan hoang, mọi hoạt động của người dân phụ thuộc vào cái gậy chỉ huy của Đảng. xã hội biến đổi sâu sắc là vậy, nhưng lòng người thì vẫn giữ lại cho mình những cái riêng có của mình, cái mà hàng ngàn đời cha ông chuyền kiếp mãi mãi sẽ không bao giờ mất đi. Một trong những cái riêng có, đó là con người với con người luôn gắn chặt nhau, sẵn sàng bênh vực lẽ phải, đoàn kết cộng đồng, không phân biệt thành phần, giai cấp, dân tộc, không bị thoái hoá, cuốn theo lối sống phân biệt, hận thù, triệt tiêu nhau như một thời khẩu hiệu của Đảng: “Địa chủ cường hào, đào tận gốc, trốc tận rễ”. Bởi vậy trong cải cách ruộng đất, rất tự hào rằng quê tôi chưa hề có cuộc đấu tố nào diễn ra một cách vô nhân đạo, phi đạo đức, chưa gây tổn thương đến quan hệ gia đình, nội tộc, làng xóm láng giềng… nó như bản năng sinh tồn của cộng đồng người dân tộc miền núi, là yếu tố đảm bảo cho sự tồn tại và phát triển trong điều kiện thiên nhiên khắc nghiệt.
Sinh ra và lớn lên trong điều kiện của một gia đình nghèo, nằm trong một quê hương nghèo như vậy, tôi rất thấu hiểu nỗi khổ của những người Dân quê tôi, biết vậy mà không giúp gì được cho quê mình. Kẻ như tôi “ốc chẳng mang nổi mình ốc” nên “lực bất tòng tâm”!
Từ ngày ly khai Đảng, tôi “được” Đảng tung ra một loạt chiến dịch nhằm bao vây, cô lập, tách tôi ra khỏi cộng đồng, để rồi sẽ chẳng có ai gần tôi, nghe tôi nói, chẳng biết lấy ai để chia sẻ, để tâm sự. Đảng cho rằng, tôi đã xúc phạm Đảng! Làm sao mà không xúc phạm! Vì ở cái thế giới này, duy nhất chỉ có Đảng cộng sản Viêt nam được toàn Dân “trìu mến” gọi “Đảng ta”, Đảng tự hào lắm! (Đảng biết đâu được dân gọi Đảng ta để cho khỏi lẫn với Đảng tây) tôi là “thằng” cả gan vạch ra đủ thứ tội của Đảng, nhiều người Dân ngớ ra: té ra Đảng cũng nhiều tội! Biết chắc tôi chẳng làm được gì ngoài tiếng nói cảnh tỉnh cho người Dân tôi biết đích thực về “Đảng ta”, nhưng dù sao đây cũng là việc làm “tày trời”, bởi làm mất “cái uy” của Đảng, nếu không ra tay trừng trị thì quả là một hiểm hoạ khôn lường. Hôm nay có một “thằng”, mai có vài “thằng”, rồi đến toàn Dân vạch tội Đảng thì không những “Đảng ta” chẳng ra thể thống gì, mà quan trọng hơn là còn đâu uy tín để muôn thủa làm” người Đại biểu của Dân!”, còn bới đâu ra cái “danh hiệu”: anh minh, sáng suốt, tài tình, đúng đắn… là lực lượng duy nhất xứng đáng để lãnh đạo Nhà nước và xã hội! Với các chiêu bài của Đảng đưa ra, tôi thật sự đã bị cô lập. Những bạn bè, chiến hữu của tôi trước đây là “Đồng chí” với nhau, cùng công tác với nhau, nay họ xa lánh tôi, họ quay lưng lại với tôi, không phải vì tư cách đạo đức của tôi, mà là vì miếng cơm, manh áo của họ gắn chặt với “Đảng”, vì thế họ phải chịu sự dạy bảo, răn đe của Đảng.
Thế nhưng những người Dân quê tôi thì hoàn toàn ngược lại, họ không những không lánh xa tôi mà có phần còn gần gũi hơn, cùng chia sẻ với những khó khăn của tôi. Bất chấp những mối đe doạ của Đảng, họ luôn bênh vực tôi vì họ biết rõ về tôi, tôi không bao giờ phản bội Tổ quốc tôi, không bao giờ đi ngược lại lợi ích của đồng bào tôi, họ đón nhận tôi như những người thân yêu nhất của họ. Tôi thầm cảm ơn họ và tự thấy mình hổ thẹn vì chưa đáp lại được gì cho họ dù chỉ là chút xíu. Thế nên tôi cố tìm cách để tỏ lòng biết ơn, thể hiện tấm lòng của mình đối với những người láng giềng xung quanh tôi, tạo thêm sự gắn bó, sự mật thiết tình làng, nghĩa xóm. Tôi mạnh dạn trao đổi với mấy người bạn của tôi, đề nghị họ giúp và thế là tôi có được ít tiền của bạn bè cho vay, cộng với chút ít của tôi giành dụm. Tôi mua được một chục cặp lợn con, giúp cho 10 hộ nghèo nhất ở làng tôi để họ chăn nuôi, khi nào lợn xuất chuồng bán thì hoàn trả gốc cho tôi, để tôi chuyển cho hộ khác. Nhiều người phấn khởi, nhận lợn và cảm ơn.
Tin này xã báo cáo Huyện, Huyện báo cáo Tỉnh. Mấy ngày sau tôi nhận được giấy triệu tập do Trưởng Công an Huyện ký. Tôi có mặt đúng thời gian, địa điểm theo giấy triệu tập. Vẫn trưởng phòng PA38 Công an Tỉnh Lạng sơn Hoàng Anh, cùng đội trưởng Lê duy Thực trực tiếp hỏi cung tôi.
- Anh cho biết động cơ nào anh mua lợn giống cho các hộ trong quê anh? trưởng phòng Hoàng Anh hỏi.
- Tôi có duyên nợ với bà con trong quê tôi lắm, mấy chục năm đi công tác chẳng giúp họ được gì, bây giờ tôi về nghỉ, lại chuyển khẩu về quê, tôi muốn có chút ít gọi là giúp những người nghèo khó trong quê tôi, hy vọng giảm bớt được chút khó khăn cho họ.
- Anh giúp được bao nhiêu hộ, là những hộ nào, bao nhiêu tiền?
- Được 10 hộ, tất cả có gần 15 triệu thôi, là những hộ…
- Anh lấy tiền đâu ra để giúp họ?
- Tiền bạn bè tôi cho vay, tiền tôi tiết kiệm được.
- Ai là bạn bè của anh cho anh vay tiền, địa chỉ ở đâu?
- Anh hỏi gì mà lạ vậy! tôi nghĩ rằng tôi không có trách nhiệm trả lời câu hỏi này!
- Chúng tôi có quyền được biết.
- Anh có quyền biết hoặc muốn biết thì tự đi điều tra để biết, đó là việc của anh. Còn tôi, tôi không phải là người có nghĩa vụ cung cấp thông tin cho anh.
- Anh định không hợp tác với chúng tôi?
- Tôi không có nghĩa vụ phải hợp tác với anh để cung cấp thông tin này cho anh.
- Ý đồ của anh là gì?
- Vừa nãy tôi đã trả lời anh. Tôi chẳng có ý đồ gì hết.
- Sao không cho hẳn đi mà là cho vay?
- Tôi không giàu có nên không thể cho được, chỉ cho vay không tính lãi.
- Anh không khai báo đầy đủ với chúng tôi, tôi có thể phong toả, tịch thu toàn bộ số tiền của anh! vì số tiền đó không rõ nguồn gốc, là tiền phi pháp!
- Vâng, nếu anh cảm thấy làm được và đúng pháp luật thì anh cứ làm! anh làm được thì tôi cũng chấp nhận mất được.
- Tôi không tranh cãi với anh nữa, tôi sẽ có phương sách đối với anh, rồi anh sẽ thấy ân hận về thái độ của anh! Bây giờ anh viết tường trình cho chúng tôi.
Rồi anh ta quán triệt yêu cầu tôi viết tường trình, tôi viết độ vài phút rồi đưa cho anh ta. Xem xong thấy chưa đạt yêu cầu nhưng anh ta không nói gì nữa. Nhìn đồng hồ vẫn chưa hết giờ, anh ta chuyển sang hỏi tôi mấy bài viết đăng tải trên mạng và vài bài trả lời phỏng vấn đài rfa mới đây của tôi, tôi hiểu chỉ là để cho hết thời gian buổi sáng nay, cũng là để cho hết nội dung chương trình làm việc.
Hai ngày sau, Thường trực Huyện uỷ triệu tập cuộc họp cán bộ chủ chốt ở xã Tân Lập (quê tôi) để nghe cơ sở báo cáo tình hình. Huyện uỷ quán triệt: đây là một trong những âm mưu rất nguy hiểm của các thế lực thù địch chống phá cách mạng nước ta, hơn lúc nào hết, chúng ta phải nêu cao cảnh giác cách mạng, chặn đứng mọi hành động nhằm lôi kéo quần chúng nhân dân, gây mất ổn định an ninh chính trị. Ngay lập tức phải họp toàn dân quán triệt về những thủ đoạn, “âm mưu diễn biến hoà bình” của bọn chúng, kiên quyết từ chối mọi sự giúp đỡ của Vi đức Hồi. Vận động những người đã nhận lợn của Vi đức Hồi đem tả lại ngay cho hắn… tối hôm sau, các xóm trong toàn xã tôi đồng loạt tổ chức họp để quán triệt toàn bộ nội dung cuộc họp ở xã do Thường trực Huyện uỷ chủ trì. xã phân công một số Đoàn thể đến tận nhà những người nhận lợn, yêu cầu đem trả tôi. Người thì lo sợ, người thì phản ứng.
- Từ trước đến giờ, các ông đã giúp được gì cho Dân, cán bộ mà ai cũng giúp được Dân như thế thì Dân đã đỡ khổ. Anh ấy là làng xóm, anh giúp chúng tôi chút ít, các ông lại kèn cựa, vu cho người ta là thân Mỹ, lấy tiền của Mỹ để giúp Dân…tôi thì tôi chẳng quan tâm tiền của ai, ai giúp tôi,
Tôi nhận, bây giờ các ông giúp tôi đi, tôi nhận ngay và cảm ơn nhiều. Các ông bắt tôi trả, tôi lấy tiền đâu mà trả, chả nhẽ khiêng lợn đi trả? các ông, bà có khiêng được thì khiêng đi mà trả, còn tôi thì tôi chịu.
Khoảng tuần sau, tôi về quê, mấy người thấy tôi về liền tìm đến tôi, khẩn khoản thông báo:
- Phụ nữ xã mời bọn em lên nói là Nhà nước cho vay không lấy lãi, họ bắt bọn em lấy tiền để trả anh, bây giờ làm thế nào?
- Tốt quá chứ sao! Em cứ nhận đi rồi đem trả anh, để anh lại cho người khác vay. Nếu họ lại cho vay thì lại trả anh để chuyển cho người khác, hay, quá hay!
- Vốn ưu đãi rót xuống toàn đi đâu hết, bọn em có được vay đồng nào đâu! thấy anh làm thế này mới động đến bọn nó, tự nhiên lại mời lên cho vay không lấy lãi, bọn em thấy lạ quá, mà nó biết nếu tính lãi thì bọn em cũng không nhận, nên buộc nó phải làm vậy.
Hai hôm sau, Chủ tịch Phụ nữ xã dẫn chị, em các gia đình được tôi giúp đỡ đến nhà tôi.
- Chị đưa mấy chị em đến để trả tiền chú. Chú thông cảm, Ngân hàng chính sách nó cho vay để trả lại chú.
- Tốt quá rồi, tự nhiên Nhà nước mình lại tốt thế!
- Cũng nhờ chú cả đấy! từ trước tới giờ có ai được vay ưu ái như thế này đâu! họ không tính lãi chú ạ.
- Họ cho vay bao nhiêu, vay mấy năm?
- Nhà nhiều người thì 5 triệu, ít người thì 3 triệu, thời hạn 5 năm chú ạ.
- Hay quá nhỉ! được rồi, trả lại đây rồi em lại cho người khác vay. Nhà nước lại cho vay, cứ thế dân mình chắc sẽ nhanh chóng hết khó khăn thôi.
- Thật đấy nhỉ! mọi người đồng thanh nói. Hôm sau tôi gặp cậu làm ở Ngân hàng chính sách xã hội Huyện, là chỗ thân quen, hay thường xuyên đánh cầu lông với nhau, vừa gặp tôi, cậu ta phàn nàn:
- Chú làm bọn cháu khổ lây!
- Sao vậy?
- Lãnh đạo Huyện uỷ chỉ thị cho bọn cháu phải cho mấy hộ dân ở quê chú vay không lãi để trả tiền cho chú.
- Có chế độ vay không lãi?
- Tỉnh phân cho ít để giành cho những hộ đặc biệt khó khăn, đợt này đổ vào quê chú sắp hết rồi còn đâu!
- Mấy hôm nữa tớ lại cho mấy hộ vay, liệu còn có cơ chế này cho dân vay để trả tớ không?
- Lấy đâu ra. Chú cứ xoay vòng kiểu này, Nhà nước lấy đâu ra cho Dân vay mãi thế! mà ai lại đi chạy theo cái kiểu ấy!
- Họ nghĩ thế nào mà làm như vậy nhỉ?
- Nghĩ đơn giản là giải quyết tình thế! nhưng lại không nghĩ được xa hơn, làm lãnh đạo mà ngu đến thế thì làm sao đất nước khá lên được!
Từ đó đến nay, người Dân quê tôi đi đâu cũng kháo nhau, vẻ “tự hào” bởi được trên Tỉnh, Huyện gắn cho cái mác “điểm nóng”, bởi vậy nhiều đoàn Cán bộ Tỉnh, Huyện thường xuyên đến” thăm và làm việc” . Quê tôi được lọt vào tầm mắt xanh của các vị lãnh đạo cấp trên và thực tế đã có được những quan tâm hơn trước, dân quê tôi phấn khởi cực!
Tôi lại dùng số tiền đó đặt mua được bảy con lợn nái giống, cho bảy hộ nuôi, theo cách lợn nái là của tôi, người nuôi được hưởng toàn bộ số lợn con đẻ ra, cứ đẻ được hai lứa, tôi lại chuyển cho hộ khác. Điểm nóng lại nổi lên, Huyện uỷ lại tiếp tục ra tay, lần này gay gắt hơn lần trước. Một cuộc họp các ban ngành của xã lại được tổ chức gấp, địa phương như sắp có chiến sự xảy ra. Các Xóm lại họp Dân quán triệt chặn đứng ngay mọi hành vi tiếp tay cho địch, ai đã nhận phải trả ngay, nếu ông Hồi không nhận thì thả ra đường, tổ chức mọi người đuổi lợn ra khỏi địa phương mình. Nhà nước sẽ có chính sách cho Dân vay ưu đãi để làm ăn, kiên quyết không tiếp nhận sự viện trợ bất hợp pháp này. Cùng với việc quán triệt trong Dân, khác với lần trước, lần này Huyện thành lập một đoàn công tác do Chủ tịch Hội cựu chiến binh Huyện làm trưởng đoàn, tham gia đoàn có một số đoàn thể của Huyện như: Hội nông dân, Mặt trận, Phụ nữ cùng với các tổ chức đoàn thể Nhân dân ở xã trực tiếp đến từng gia đình nhận nuôi lợn tôi giúp để vận động, hăm doạ bắt đem trả.
- Đây là việc làm tiếp tay cho kẻ địch, hòng lôi kéo quần chúng Nhân dân đi theo địch, gây mất ổn định chính trị cho đất nước, yêu cầu phải đem trả ngay. Một người trong đoàn quán triệt cho một hộ gia đình.
- Bây giờ đã bắt về rồi thì trả thế nào?
- Thông báo cho ông Hồi đến lấy đi đâu thì lấy. Nếu ông không lấy thì thả ra đường, đuổi ra khỏi Xóm mình rồi nó đi đâu thì đi, mất không chịu trách nhiệm.
- Làm thế sao được, có phải ông ấy tự đem đến thả vào chuồng mình đâu! mình xin ông ấy chứ!
- Tôi hẹn trong vòng ba ngày anh phải đưa con lợn này ra khỏi cái làng này. Nếu không chúng tôi sẽ có biện pháp cứng.
- Vâng. Gia đình em sẽ gặp ông Hồi để bàn và hứa sẽ thực hiện.
- Các anh không nghe Đảng, Chính quyền thì đến lúc các anh cần đến chính quyền, các anh sẽ thấy! ai xác nhận cho con các anh đi học, đi thoát ly, đi làm;ai chứng nhận lý lịch cho các anh;ai cắt khẩu cho các anh;ai chứng nhận vùng sâu, vùng xa, là dân tộc thiểu số để có được ưu tiên? ngay cả khi ốm đau nếu không có chính quyền can thiệp cho các anh thì việc vào bệnh viện chữa trị còn khó nữa là các việc khác. Các anh hiểu chưa? mình sống dưới chế độ nào, mình phải yêu chế độ đó, „ ăn cây nào, rào cây ấy” . Tự nhiên lại đi nghe mấy thằng bất mãn, phản động, làm tay sai cho địch để chống lại Đảng, Nhân dân là sao? các anh đã đi lạc đường rồi đó, tỉnh lại ngay đi, từ nay đoạn tuyệt không quan hệ với ông Hồi nữa. Tôi với anh Hồi trước đây chắc chắn còn thân hơn các anh nhiều, lúc nào cúng chén chú, chén anh với nhau, nhưng bây giờ thì khác rồi, mỗi người ở trận tuyến đối lập nhau, từ khi ông hồi phản chống Đảng, tôi cắt đứt quan hệ luôn.
- Vâng. Bọn em sẽ trả lại ngay.
Thế rồi mọi người tìm gặp tôi thông báo tình hình với tâm trạng lo âu, khắc khoải.
- Bọn em có con đang tuổi đi học, em định hết năm học này cho cháu đi học trường Dân tộc nội trú, tình hình này xã nó không cho đi thì chết, em lo lắm.
Mấy cậu khác chia sẻ: bọn em thì không sợ, nhưng cánh đàn bà nó hoảng anh ạ. Suốt ngày cán bộ phụ nữ xã, thôn hết họp hành nhắc nhở, lại đến tận nhà vận động, dăn đe, bây giờ không biết nên làm thế nào!
- Thôi được. Nếu các chú sợ thì đưa về nhà tôi(nhà trong quê) để tôi xử lý. Có điều anh nói với các chú rằng: họ đe doạ các chú đấy thôi, không đời nào người ta không cho con em các chú đi học, cũng không đời nào chính quyền từ chối thực hiện nhiệm vụ của mình đối với công dân, có cho kẹo họ cúng không dám, vì đó là nhiệm vụ của họ. Nhưng thôi, việc đó rồi các chú sẽ hiểu.
- Vâng. Có gì bác thông cảm cho bọn em.
Có người thì tìm gặp riêng tôi nói nhỏ:
- Em đem lợn đi gửi khoảng một, hai tuần để che mắt bọn chúng, em nói là bán rồi, bọn nó không biết đâu. Em làm thế có được không?
- Tuỳ chú. Tôi thế nào cũng được.
- Vâng. Thế nhé, anh đừng tiết lộ cho ai biết đấy!
Biết mọi người trả lợn giống cho tôi, nhiều người khác lại tìm đến tôi đặt vấn đề.
- Mấy tay kia nó dính dáng đến gia đình Cán bộ, Đảng viên, nó sợ, bọn em là dân đen, em chẳng sợ thằng nào! anh chuyển cho bọn em nuôi, xem chúng nó làm gì! bọn em vẫn có lợn nuôi nhưng thấy nó quây anh khiếp quá, thực sự bọn em muốn giúp anh, bênh vực anh.
Thế là mấy con lợn tội nghiệp kia lại được chuyển cho mấy gia đình khác. Xóm, xã, đều biết nhưng chẳng thấy đến sách nhiễu, mà chỉ bắn tin: nếu không đem trả lợn, Công an sẽ đến bắt. Có người thẳng thừng trả lời:
- Giỏi xuống mà bắt! đang muốn đi tù cho đỡ khổ đây!
Có anh bạn thân của tôi, thấy tôi bị phong toả, bao vây cô lập, họ định làm bẽ mặt tôi, tức tốc tìm tôi và đặt vấn đề:
- Nếu không có ai nhận nuôi, tôi nhận hết để xem chúng nó làm được gi! tôi nghe nói mà tức thay ông, lúc này cũng là lúc bạn bè phải có nhau, giúp nhau ông ạ.
- Có mấy người đến nhận rồi, để xem đã, nếu còn thì ông nhận.
- Ông yên tâm đi, chỉ cần tôi hô một câu mấy thằng bạn của mình nó đến nhận hết số lợn của ông ngay.
Ngay chiều tối hôm đó anh ta lại xuống nhà tôi, thấy còn một con chưa ai bắt, anh ta đưa về luôn. Tin này đến tai Lãnh đạo xã, xã chạnh lòng, cho rằng nói như vậy là thách thức Chính quyền. Ngay sau đó, Phó bí thư Thường trực Huyện uỷ đến dự hội nghị của xã, nghe báo cáo tình hình, Phó bí thư “nổi đình đám”, chỉnh đốn xã vì không thực thi đầy đủ ý kiến chỉ đạo của Huyện uỷ. Là người có họ hàng với nhau, cơm trưa xong, Phó bí thư Huyện uỷ trực tiếp đánh xe đến nhà anh bạn tôi.
- Người ta đang tránh không được, anh lại còn rây vào là thế nào? anh khó khăn quá sao? em còn đang công tác, lúc nào, ở đâu em cũng phải nói về anh Hồi! không biết tới này anh còn làm những gì nữa không biết! anh làm thế ảnh hưởng đến em, anh biết không? anh bán ngay con lợn đó đi, thiếu bao nhiêu tiền em bù cho anh.
- Thôi. Tôi nể chú xuống tận nhà, chú nói thế thì tôi sẽ làm theo ý chú.
Thế rồi anh ta đổi lấy con khác về nuôi và thông báo rằng đã bán con lợn của tôi. Dân làng đều biết, Xóm, xã biết nhưng cũng lờ đi vì thấy mệt mỏi vào những chuyện chẳng đâu vào đâu, trong khi những việc lớn thì làm không xuể.
Sau khi đã trả lợn cho tôi, những hộ này bắt đầu chất vấn Cán bộ các cấp ở các cuộc họp Xóm, Hội cựu chiến binh, Hội phụ nữ, và nhất là khi gặp Cán bộ có chức sắc ở bất cứ đâu.
- Tại sao các hộ trước lấy lợn ông Hồi được nhà nước cho vay tiền (không tính lãi) để trả, đến bọn tôi thì không?
- Việc này phải đi hỏi Huyện chứ bọn xã, Thôn như chúng tôi không biết, chúng tôi không moi đâu ra tiền cho các anh vay.
- Các ông phải có trách nhiệm hỏi Huyện và yêu cầu Huyện phải trả lời chúng tôi.
Và một Phó chủ tịch Uỷ ban nhân dân huyện đã xuống xã để trấn an Dân.
- Nhà nước ta còn nghèo, việc cho các hộ vay không lãi vừa rồi là việc giải quyết mang tính tình thế, không thể chạy theo mãi được. Bà con yên tâm, tới này Nhà nước sẽ cho Dân vay thoải mái với lãi suất ưu ái, mỗi hộ vay tối đa được 3 chục triệu, hộ nào có dự án kinh doanh, sản xuất sẽ được vay đến trăm triệu. Bà con phải đoàn kết, giúp đỡ nhau làm ăn, đừng nghe bọn xấu xui bẩy, lôi kéo. Cảnh giác với mọi âm mưu kẻ địch chống phá Đồng bào ta. Từ nay không nhận sự giúp đỡ của ông Hồi hay của bất cứ ai có ý định giúp đỡ bà con. Nhà nước ta là nhà nước của dân, do dân và vì dân nên lúc nào cũng chăm lo cho nhân dân…
Dân mủi lòng và hy vọng nhiều ở Đảng, Nhà nước. Nhưng thời gian mới là minh chứng cho việc chăm lo cho dân của Đảng, Nhà nước ta. Từ ngày đó đến giờ đã hơn một năm trôi qua, lời hứa của ông Phó chủ tịch Huyện vẫn là trong hy vọng. Mấy tay bạo mồm, bạo phổi chửi rổng:
- Trò lừa dân, mị dân, tôi nghe mãi rồi. „ mồm quan- chôn trẻ”, các cụ nói quả không sai!
Trong đợt phát động chiến dịch này, tôi đi đến đâu cũng có người hỏi tôi:
- Ông làm gì nữa mà Huyện uỷ lại quán triệt nêu cao cảnh giác về ông? nghe nói ông dùng tiền tài trợ nước ngoài giúp Dân để lôi kéo Dân chúng theo ông chống Đảng, Nhà nước?
- Huyện uỷ lại có văn bản quán triệt về nội dung này?
- Tôi chỉ nghe Bí thư xã quán triệt bằng miệng thôi. Họ nói là ông bắt đầu chuyển hướng để chống phá Đảng, Nhà nước. Tiếp tục nâng cao cảnh giác với ông, thực hiện không giao tiếp, không tiết lộ về mọi chủ chương của Đảng, Nhà nước, nhất là những vấn đề tiêu cực trong nội bộ, tuyên truyền, vận động mọi người Dân không tiếp xúc với ông, cô lập ông…làm gì mà nhiều tiếng tăm thế! nổi tiếng thế!
Mặc dù vậy nhưng nhiều người, thậm trí có thể nói rất nhiều người ở các xã lân cận quê tôi vẫn tìm đến tôi để đặt vấn đề được giúp đỡ. Tôi rất đồng cảm, chia sẻ với họ, nhưng tiếc thay “chiếc chổi ngắn, không quét được xa”, tôi không có nhiều vốn để giúp đỡ bà con quê tôi nhiều, chỉ chút ít gọi là tấm lòng đối với láng giềng thân thiện.
Mấy con lợn giống của tôi nay đã đẻ được lứa thứ hai, những người được tôi giúp rất cảm ơn tôi vì tuy nó chưa thể giảm được nghèo, nhưng cũng có thể làm bớt, vợi đi những khó khăn của họ. Tới này, tôi sẽ chuyển cho những hộ khác nuôi tiếp, nhiều người đã đến đăng ký với tôi. Tôi mừng lắm vì thấy mình đã làm được việc tốt, dù là rất bé nhỏ. Nhưng cái mà tôi mừng hơn cả là qua việc này, đã cho tôi nhiều bài học, mở ra cho tôi có những tư duy mới, những định hường mới trên con đường đấu tranh dân chủ và nhân quyền tiếp theo.
***
Ba giờ chiều, ngày 30 tháng 10 năm 2007. Nguyễn Phương Anh, ngụ tại 104 Lê Thanh Nghị, phường bách khoa Hà Nội, điện cho tôi: bọn em đang trên đường lên anh chơi, khoảng tiếng nữa đến nhà anh. Tôi đang bận đám cưới nhà chị gái vợ tôi, chị tổ chức cuới vợ cho cậu con trai của chị. Bận lắm, nhưng khách đến nhà tôi vẫn phải xin phép chị để về. Khoảng tiếng sau tôi về, xe đã đậu trước nhà, Phương Anh cùng mấy anh bạn đi cùng đang chờ.
Vừa uống được chén nước, ba công an mặc quân phục, cùng bác trưởng khu và một công an viên của khu ập đến. Bác trưởng khu giới thiệu với mọi người về thành phần làm việc gồm có: công an địa bàn, công an phụ trách hộ khẩu của thị trấn và công an viên của khu. Một sỹ quan công an địa bàn thị trấn thông báo:
- Có nguồn tin quần chúng cho biết, xe của các anh trên đường lên đây đã va quyệt, xảy ra tai nạn, chúng tôi có trách nhiệm đến kiểm tra, đề nghị các anh xuất trình giấy tờ tuỳ thân!
- Các anh cho biết xe chúng tôi gây tai nạn ở địa điểm nào? Phương Anh hỏi lại.
- Chúng tôi không biết, chúng tôi chỉ được thông báo như vậy, chúng tôi đến kiểm tra!
- Như vậy là các ông đã phạm tội vu khống! xe chúng tôi không hề có va quyệt!
- Tôi đề nghị anh xuất trình giấy tờ!
- Lý do gì chúng tôi phải xuất trình giấy tờ cho các anh?
- Chúng tôi kiểm tra hộ khẩu, các anh đến đây không khai báo!
- Chúng tôi có nghỉ qua đêm đâu mà khai báo! nguyên tắc kiểm tra hộ khẩu phải qua 23h!
- Chúng tôi không biết! chúng tôi được lệnh của trên, tôi thực thi nhiệm vụ.
- Cấp trên của ông mù loà pháp luật, chúng tôi không chấp hành.
- Chúng tôi kiểm tra chứng minh của các anh!
- Tôi đề nghị anh làm rõ việc xe chúng tôi va quyệt!
- Anh có chịu xuất trình giấy tờ không?
- Không! chừng nào anh chưa cho tôi biết xe chúng tôi gây tai nạn ở đâu, hiện tình ra sao?
Viên sỹ quan phụ trách ra ngoài gọi điện thoại xin ý kiến trên, quay lại, anh ta thông báo:
- Việc đó sẽ có người giải thích cho anh sau. Tôi yêu cầu anh chấp hành!
- Chúng tôi chỉ xuất trình giấy tờ theo yêu cầu của các anh, sau khi các anh làm rõ yêu cầu của chúng tôi, bằng không, các anh phải lập biên bản thừa nhận các anh đã vu khống chúng tôi!
- Cho tiến hành lập biên bản! Viên sỹ quan phụ trách ra lệnh.
Chuông điện thoại cầm tay của ba công an khu vực liên tục réo chuông, mỗi lần điện thoại gọi, họ lại chạy ra ngoài để nghe và trao đổi, riêng viên sỹ quan phụ trách thì cứ mỗi lúc bí lại chạy ra ngoài điện xin ý kiến chỉ đạo của trên. Lực lượng công an huyện bắt đầu được tăng cường, bao gồm cảnh sát hình sự, cảnh sát giao thông, lực lượng an ninh. Họ kéo đến mỗi lúc một đông, số thì vào nhà, số ngoài sân, số ngoài đường. Tôi nhìn thấy hầu hết cán bộ, chiến sỹ của đồn công an huyện có mặt đông đủ. Sau này khi gặp lại nhau ở hà nội, một anh bạn của phương anh mô tả lại:
- Ngoài đường dân chúng kéo đến mỗi lúc một đông, giao thông tắc nghẽn, viên sỹ quan đồn phó, có tên là Hoà, người lùn lùn, đi xe xuống, vừa ra khỏi xe hắn đã quát tháo: mẹ mấy thằng phản động, gô cổ hết nó vào! Em đến thẳng trước mặt hắn hỏi:
- Anh nói ai phản động? anh hiểu thế nào là phản động?
Viên sỹ quan phó đồn lờ đi, thằng bạn cùng đi với bọn em, kéo em ra chỗ khác vừa nói rõ to cho phó đồn nghe:
- Thôi nói làm gì! loại ếch ương, suốt đời ngồi trong hang cua, nhìn vũ trụ chỉ bằng nửa háng chân, biết gì mà đi tranh luận với nó!
- Nó là thằng trực tiếp có mặt thi hành sự chỉ đạo của trưởng phòng PA38, chứ nó có quyền hành gì đâu! tôi giải thích.
- Vâng. Đúng vậy. Nó đứng ở ngoài đường lính hội rồi truyền đạt lệnh trên! có thằng tên là Nhật, lon ton đi đi lại lại, cứ gặp bọn em hỏi han rồi lại chạy đến viên đồn phó báo cáo, rồi đồn phó lại điện thoại xin ý kiến ai đó rồi lại truyền đạt, rồi lại lĩnh hội, lại đến bọn em truyền đạt, nhìn mà thấy buồn cười anh ạ.
- Nó là bạn với tôi, nên tôi hiểu nó hơn ai hết. Gĩư cái chức đồn phó đến 20 năm nay rồi. Nhưng thôi phàm những thằng quyền chức thấp lại thích ra oai, manh động thể hiện ta đây với mọi người. Mấy lần làm những việc vượt qua thẩm quyền, trái với chức năng nhiệm vụ được giao, tôi gọi điện cho anh ta: tôi thấy ông ngày càng bộc lộ sự tầm thường của mình! anh ta cay cú quay sang doạ tôi.
- Tầm thường hả? Biết thế, đợi đấy!
- Ông hãy nhìn lại mình và xử xự đúng với bổn phận của mình đi!
Trở lại vụ việc đang diễn ra tại nhà tôi, lúc này chỉ còn một mình Phương Anh trong nhà tôi làm việc với công an, mấy anh bạn của Phương Anh đã bỏ đi ra ngoài. Điện thoại của Phương Anh nổ chuông liên hồi, có mấy người bạn hỏi Phương Anh đang ở đâu, về chưa? Phương Anh thông báo rằng đang gặp rắc rối ở trên Lạng Sơn, tại nhà anh Hồi. Công an vu khống cho xe tôi gây tai nạn bỏ chạy, họ bắt tôi xuất trình giấy tờ, tôi không chịu, hiện đang lập biên bản.
Biên bản lập xong, công an gọi mấy người bạn Phương Anh vào nghe.
- Đề nghị các anh ký biên bản! Viên sỹ quan phụ trách đề nghị.
- Tôi không ký. Phương Anh cùng mấy người bạn đáp.
Tình hình trở nên gay gắt hơn. Đội trưởng đội an ninh công an huyện bắt đầu vào và trực tiếp làm việc thay cho viên sỹ quan phụ trách.
- Bây giờ chúng tôi yêu cầu các anh lên đồn công an huyện để làm việc tiếp! đội trưởng an ninh công an huyện nói.
- Chúng tôi không đi đâu hết, vì chúng tôi không vi phạm gì! chúng tôi là khách đi đường, chỗ quen biết anh Hồi nên chúng tôi ghé qua thăm, chúng tôi chẳng có tội tình gì! tự dưng các ông vu khống bọn tôi gây tai nạn bỏ chạy là sao? Rồi quay sang hạch sách kiểm tra hộ khẩu là thế nào? Là người thực thi pháp luật nhưng các anh đã tự mình chà đạp lên pháp luât, tự cho mình có đủ thứ quyền hành trên đời hạch sách người dân, chính các ông mới là người vi phạm pháp luật.
- Đấy là nghiệp vụ của chúng tôi!
- Nói láo! Chẳng có trường lớp nào đào tạo nghiệp vụ cho các ông đặt điều, vu khống người dân!
- Không phải thì thôi, ai đã khép tội cho các ông!
- Ông thừa nhận là các ông đã vu khống không?
- Tôi không tranh cãi với anh nữa, anh có ký biên bản không? Không ký thì yêu cầu các anh lên đồn công an làm việc tiếp, vì đây là gia đình riêng.
- Tôi không đi, cũng không ký.
Một cuộc tranh cãi nảy lửa đã xảy ra quyết liệt. Ngoài đường dân chúng kéo đến càng đông hơn, người xông vào nhà tôi mỗi lúc một đông, gian nhà phòng khách của tôi chật ních người, các gương mặt người quen có, người lạ có, có những người hình như từ ở nơi khác đến, mặt lạ hoắc, tôi chưa hề gặp mặt lần nào, có những người cởi trần, xăm trên mình đủ thứ, nhìn cũng biết chẳng phải người lành. Chắc là mấy người bạn Phương Anh ở hà nội đã loan tin ra nước ngoài nên điện thoại từ nước ngoài gọi đến, họ gọi cho Phương Anh, gọi cho cả tôi. Họ hỏi diễn biến sự việc xảy ra như thế nào? Tôi chuyển điện thoại cho Phương Anh. Phương Anh trả lời:
- Tôi lên Lạng Sơn, tiện thể rẽ vào nhà anh Hồi chơi, chúng tôi vừa đến thì công an ập đến vu khống cho tôi là xe tôi gay tai nạn bỏ chạy, bọn tôi không chịu, phản bác lại, yêu cầu làm rõ sự việc. Thấy việc vu cáo không xong và bị dồn vào chân tường, bọn họ chuyển sang chủ đề kiểm tra hộ khẩu, họ bắt tôi phải xuất trình giấy tờ, tôi không chịu, họ lập biên bản bắt tôi ký, tôi không ký. Bọn chúng đã vi phạm nhân quyền, chà đạp pháp luật, chúng tôi cực lực lên án những hành vi của công an cộng sản…
Lúc này mấy người bạn đi cùng Phương Anh đã bị công an tách ra, họ yêu cầu lên đồn trước để làm việc, còn laị một mình Phương Anh trong nhà tôi. Mấy người lạ mặt xông tới xỉa xói vào mặt Phương Anh gây gổ, tôi ra tay can ngăn nhưng không được, có đến năm, sáu người kéo, đẩy Phương Anh ra cửa, Phương Anh không cự nổi nên bị đẩy ra ngoài. Ra khỏi cửa nhà tôi, họ bắt đầu đánh Phương Anh, tôi ra cửa theo sát xem ai đánh, họ đánh thế nào! Nhưng hàng trăm người quây xung quanh Phương Anh, tôi không thể nhìn thấy gì hết, chỉ nghe tiếng đánh huỳnh huỵnh, nghe tiếng kêu của Phương Anh, thế rồi họ đẩy Phương Anh lên xe ô tô đưa lên đồn công an huyện.
- Đề nghị anh Hồi ở lại, anh không được đi theo, việc này không liên quan gì đến anh!
- Sao lại không liên quan? Khách đến nhà tôi, việc xảy ra tại nhà tôi!
- Chúng tôi sẽ làm việc với anh sau, anh cứ ở nhà, mà anh có lên thì người ta cũng chẳng cho anh vào. Tôi vào nhà điện thoại gọi cho Phương Anh nhưng không liên lạc được. Dân chúng kéo nhau ra về, chỉ còn có mấy người láng giềng tôi ngồi bàn tán.
- Thằng này bị đánh đau lắm, nó cứ nã vào đầu ngất xỉu đi nhưng họ cũng không tha. Một người mô tả.
- Không khéo chết đấy!
- Không chết được đâu, mà ai người ta dám đánh chết!
- Mà này! Nó rơi ra một cục tiền, bọn nó tranh nhau lấy.
- Nhiều không, bọn nào lấy?
- Độ vài triệu, bọn đánh thằng ấy lấy chứ còn ai nữa.
- Chắc chúng nó chia nhau chứ thằng nào ăn một mình được vì bao nhiêu người thấy, ăn một mình sao được!
- Chúng nó ăn sao được! Công an nhan nhản ở đó, nó thu ngay, cùng lắm là vơ được vài đồng rơi vãi!
- Liệu họ có trả lại cho nó không nhỉ?
- Còn nữa không! gớm! Bao nhiêu cho vừa!
- Thằng cha này nó cũng ngang quá, không chịu xuất trình giấy tờ!
- Nó tức vì công an vu khống cho nó là xe nó trên đường đến đây gây tai nạn bỏ chạy.
- Thế thì thằng nào nó chả tức, mình còn tức!
- Nhưng mà nó chửi công an tệ quá cơ! Làm cho bọn công an cay cú thật!
- Nhưng mà cái bọn đầu gấu ở đâu mà nó biết mà đến nhanh thế nhỉ?
- Xe cửu chở mấy chuyến bọn nó đến đây đấy.
- Chúng nó huy động nhanh nhỉ!
- Chuyện! Công an huy động thì làm gì chả nhanh. Bọn nó không đi cũng không được.
- Này! Bọn họ thông báo với cán bộ khu là: bọn phản động đang họp ở nhà ông Hồi, bàn chống phá chính quyền nhân dân, bàn khủng bố. Các ông, bà để nó yên thế à!
- Bài của bọn họ nói thế để dân căm phẫn, xúi bẩy, kích động đấy mà! Nếu mà họp bàn chống phá chính quyền, bàn khủng bố thì họ chả bắt cả nút, mà trước tiên phải bắt ông Hồi, chứ làm sao mà họ để yên.
Tôi lấy xe máy phóng quanh đường phố để xem sự tình ra sao. Qua trước cổng chợ, một bà cụ ngạc nhiên hỏi tôi:
- Sao cậu vẫn ở đây, bảo bị bắt rồi cơ mà?
- Làm sao cháu bị bắt ạ!
- Mọi người nói mấy thằng tổ chức cuộc họp ở nhà cậu, bàn đi khủng bố bị tóm gọn hết rồi, thu nhiều tài liệu quan trọng lắm. Ô tô công an đưa thẳng về đồn rồi đi hà nội rồi, kỳ này bon chúng mày tù mọt gông.
- Thực tế thì cháu đang ở đây, bác thấy thế nào!
- Bọn này chuyên nói láo. Thế sự thể thế nào?
- Mấy anh em ở hà nội lên chơi, công an ập đến, họ vu khống là xe ô tô trên đường lên đây gây tai nạn, bỏ chạy, rồi họ hạch sách, kiểm tra giấy tờ, mấy anh em Hà nội không chịu rồi cãi vã nhau, họ cho bọn xã hội đen đến gây gổ, lôi ra khỏi nhà đánh cho một trrận nên thân, họ đưa lên công an làm việc, thế thôi.
- Tao chẳng biết đúng sai thế nào, nhưng bọn nó tung tin là họp để đảo chính, để khủng bố nhân dân thế là láo rồi, chúng nó coi thường dân, nghĩ là dân không biết gì, nói thế nào dân nghe thế ấy. Nhưng mà chúng nó nghĩ thế nào chứ, nói lấy được, ừ thì lúc đó dân có thể tin nhưng xong rồi thì sớm muộn người ta cũng biết sự thật, lần sau nói ai người ta tin. Chắc là mấy thằng cùng hội với cậu phải không? Công an nó thấy họp mặt nhau nó tức chứ gì! Nên nó mới vu khống để cô lập cậu, cúng tại bọn mày cứng đầu, cứng cổ, không chịu tuân thủ cái Đảng này thôi.
Mọi người thấy tôi đang đứng nói chuyện với bà cụ ngơ ngác hỏi nhau: thấy bảo ông Hồi bị bắt rồi cơ mà, sao vẫn ở đây! Đúng là mồm thiên hạ! Tôi quay xe phóng lên đồn công an huyện, vừa đến cổng gác, hai cậu công an trẻ ra ngăn:
- Chú về đi, lãnh đạo không cho gặp đâu! rồi đâu có đó, tý nữa là bọn kia về ngay ấy mà, có gì đâu!
Tôi lại phóng xe đi vào một nhà hàng ăn cỡ lớn nhất nhì ở huyện lỵ này, để mua ít thức ăn chín. Ở đó các quan chức cấp huyện thường xuyên ăn uống, tiếp khách, cán bộ tỉnh đi Hà nội về qua đó cũng hay dừng chân ăn cơm. Mục đích của tôi là để ra mắt các quan chức, rằng tôi không có tội và đập vào mặt những kẻ đã vu cáo tôi. Mọi người ngơ ngác khi thấy tôi xuất hiện, họ rỉ tai nhau bàn tán nhìn tôi với vẻ mặt tức tối.
Về đến nhà, trời đã chập choạng tối, tôi lại điện cho Phương Anh, nhưng vẫn không liên lạc được. Tầm hơn 10h đêm thì tôi liên lạc được với Phương Anh, anh cùng bốn người bạn đã được thả và đang trên đường về, vậy là mọi viẹc đã tạm thời kết thúc, người tôi nhẹ nhõm hẳn đi, tuy thật đáng tiếc nhưng biết làm sao được, ngay ở trong lòng một đất nước được gọi là xã hội đỉnh cao của văn minh nhân loại thì việc anh em, bạn bè đi thăm nhau cũng bị vu khống, đánh đập thì chỉ biết ghi lòng tạc dạ và muôn đời truyền kiếp cho mai sau về sự mọi rợ này thôi chứ còn biết làm sao! ngay tối hôm đó rất nhiều người điện cho tôi hỏi thăm tình hình, bạn bè trong nước, ngoài nước, đài á châu tự do, đài chân trời mới, một số diễn đàn tự do dân chủ- nhân quyền. Tôi cũng điện luôn cho một cậu vốn rất thân với tôi, cậu ta cũng có mặt tại nhà hàng mà chiều tối nay tôi vừa ghé qua hỏi xem phản ứng của giới lãnh đạo cấp huyên đối với tôi thế nào! cậu ta mô tả: Lúc anh xuất hiện ở nhà hàng, mấy ông lãnh đạo nhìn thấy vẻ rất khó chịu.
- Mấy thằng công an này sao không bắt nó đi tống giam vài tháng để nó biết mặt, cứ để nó nghênh ngang, nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, càng ngày nó càng lên nước, nhìn mà ngứa mắt. Một người tức tối nói.
- Bắt nó có phaỉ rễ đâu! phải có căn cứ pháp lý, nó rơi vào điều khoản nào thì mới bắt được nó chứ. Một người giải thích.
- Pháp lý quái gì, cứ gô cổ vào mấy tháng nếu không đủ điều kiện đưa ra xét xử thì sẽ thả nó ra, nó làm gì được, kiện ai! để rồi nó biết thế nào là lễ độ! để nó hết coi thường Đảng, coi thường lãnh đạo.
- Phải đấy! bây giờ mình cứ dân chủ quá trớn, để cả thằng dân nó cũng coi khinh lãnh đạo, thật là hết chịu nổi. Cứ như thời xưa, ba toong quật vào mồm xem nó dám hỗn không! dân bây giờ khó trị rồi, lắm khi nó làm cho lãnh đạo ê chề mặt ra mà không làm gì được, cứ đà này đâu còn kỷ cương, phép nước!
- Nhưng mà công an kết tội hắn là phản động cơ mà, sao lại không bắt được hắn là thế nào!
- Đấy là công an nâng quan điểm lên thế để cô lập hắn, để quần chúng nhân dân căm thù hắn và đấy là bài của công an. Nếu là phản động thật thì đã gô cổ ngay. Thực tình thì nó là thằng phản Đảng, Đảng đã xử lý rồi, còn pháp luật thì nó chưa vi phạm nên mới chưa bắt được hắn.
- Vậy cứ để nó công kích Đảng mãi thế sao?
- Việc này trên người ta có tầm nhìn xa hơn mình, người ta sẽ có cách. Thôi không nghĩ đến nó nữa, càng nghĩ càng tức, khổ mình. Loại nó cũng chẳng làm gì được mình đâu mà lo.
- Không lo sao được! càng để lâu càng phức tạp, tốt nhất là phải nhổ tận gốc khi nó mới phôi thai. Ăn khôn nói dại chứ chế độ này bị sụp đổ thì bọn mình đi đâu mà ẩn náu, con cháu mình sống ra sao! chắc chắn bọn này nó không để yên cho bọn mình!
- Công bằng mà nói thì Đảng ta cũng có nhiều cái sai, bọn nó nói cũng có cái đúng.
- Sai thì ai chẳng sai, sai cũng không đến lượt nó nói. Nó là cái thá gì mà lên giọng với Đảng mình, với Nhà nước mình! ai cho phép nó lên giọng!
- Nó ỷ vào cái gọi là tự do ngôn luận, tự do tư tưởng là thế.
- Thôi không bàn nữa, ăn mất ngon.
Sáng sớm hôm sau mấy người ở trong quê tôi và nhiều bạn bè của tôi ở các xã lân cận quê tôi cũng điện cho tôi xem thực hư thế nào, có thật bị bắt không! tôi quyết định đi một vòng xung quanh thị trấn huyện lỵ rồi đến các xã mà tôi có nhiều người quen biết để thông báo cho mọi người biết diễn biến sự việc xẩy ra và chứng minh rằng tôi chẳng có tội tình gì. Địa phương như vừa có chuyện “động đất”
- Sao bảo bị bắt rồi mà vẫn nhởn nhơ ở đây? mấy người bạn thân tôi hỏi.
- Ai nói tôi bị bắt, mà tôi làm gì mà bị bắt?
- Bọn họ nói là ông tổ chức họp với cánh ở Hà nội tại nhà ông bàn đi khủng bố, công an tóm hết rồi, thu nhiều tài liệu lắm.
- Bọn họ là ai, ai nói thế?
- Cán bộ xã này đi họp về nói là trên thông báo thế.
- Qua đây ông thấy họ thế nào?
- Nói láo! tất cả đều nói láo! thực tình bọn tôi cũng nghĩ có thể ông chống lại bọn quan lại tham ô, hách dịch, ăn hớt của dân, chống lại việc làm sai trái của chúng nó chứ chống lại nhân dân mình thì chẳng bao giờ có việc đó. Chúng nó tung tin nhằm triệt hạ ông, làm mọi người ghét bỏ ông, để ông nói sẽ chẳng có ai tin, chẳng có ai nghe ông, nhưng chúng nó ngu chứ người dân người ta cũng biết phân biệt đâu đúng, đâu sai đấy chứ! nói bừa thế tự nó làm mất uy tín của chúng nó thôi.
Hôm sau công an PA38 Tỉnh Lạng Sơn triệu tập tôi lên đồn công an huyện Hữu Lũng làm việc. Đúng 7h30 tôi có mặt, trực ban dẫn tôi vào phòng họp của đồn công an huyện để chờ.
- Anh Hồi cứ chờ ở đây, các anh trên tỉnh đang trên đường xuống.
Thấy tôi, ở phòng bên mấy cậu lính kháo nhau.
- Thằng cha này không biết nó còn làm những gì tiếp theo đây! không lẽ không có cách nào để trị nó hay sao nhỉ!
- Cách gì! nó lại chưa đến mức để pháp luật điều chỉnh, đây nó thuộc về quan điểm, mà quan điểm thì không bắt người ta đi tù được, mấy bố PA38 còn đủ khổ với nó.
- Mà cách làm mấy bố vừa rồi ngu bỏ mẹ đi!
- Ngu là sao! ai ngu?
- Thì tay Hoàng Anh trưởng phòng PA38 với ông Hoà phó huyện nhà mình chứ còn ai vào đây. – Cụ thể là thế nào nói lại xem nào!
- Sự việc xẩy ra ông biết rồi chứ gì! tức là mấy thằng ở Hà Nội lên nhà ông Hồi thăm rồi bàn với nhau việc gì đó mình không biết. Trên chỉ đạo xuống phải đến giải tán và có biện pháp cứng rắn làm cho chúng nó khiếp đảm lần sau không rám vác mặt đến đây nữa. Giao cho công an địa bàn thị trấn đến kiểm tra giấy tờ và hộ khẩu, với lý do là có tin quần chúng báo xe bọn nó va quyệt gây tai nạn bỏ chạy. Khi đến làm việc chúng không chịu xuất trình giấy tờ, không chịu ký biên bản, không chịu theo lên đồn làm việc, tranh cãi nhau tao đúng, mày sai. Sau đó mình phát động lực lượng lôi nó về đồn, vừa ra khỏi nhà ông Hồi thì dân chúng xúm vào đánh. Bọn nó lên đây làm bù lu, bù loa lên, trưởng huyện sợ nó ăn vạ nên đuổi xuống thị trấn, lính tráng bực quá chửi rủa tay Hoàng Anh với ông Hoà nhà mình: đã dốt lại còn ra oai, thật chẳng gì tức bằng làm tớ thằng dại.
- Đúng là việc này để thị trấn làm mới là cao tay, vì đây là vấn đề nhạy cảm. Hơn nữa nó là vấn đề dân sự, đưa về uỷ ban thị trấn để công an địa bàn họ làm là đúng, có gì ta điều chỉnh từ xa là tốt nhất. Chẳng qua ông Hoà với tay Hoàng Anh không nghĩ ra, cứ tưởng như là việc gây tai nạn, hay đánh nhau trọng thương, hoặc có thể nghĩ đưa về đây để bọn nó sợ hơn hoặc oai hơn chẳng hạn. Tầm nhìn thiển cận quá. Cũng chỉ đến thế thôi!
Đúng 8h, trưởng phòng Hoàng Anh với đội trưởng Lê Duy Thực vào phòng làm việc với tôi. Trưởng phòng vào đề:
- Sự việc xẩy ra tại nhà anh, chúng tôi rất lấy làm đáng tiếc, có điều là anh em chúng tôi lúc nào cũng tôn trọng anh, anh thấy đấy suốt quá trình đó, có ai đả động đến anh đâu! vì nhiệm vụ chúng tôi phải làm, có điều Phương Anh cùng mấy người bạn của nó ngang ngược quá, mạt sát chế độ trứơc dân chúng thì không ai chấp nhận được. Chúng tôi đánh giá anh là con người tốt, chúng tôi hiểu. Chúng tôi muốn anh nhận xét về vụ việc xẩy ra tại nhà anh hôm vừa rồi!
Tôi hiểu ý họ muốn gì ở tôi, bởi hai ngày nay trên mạng internet hải ngoại, đồng loạt đăng tải các thông tin lên án hành động bỉ ổi của công an cộng sản Việt Nam, họ muốn chối bỏ mọi việc liên quan đến sự kiên này.
- Các anh cậy có quyền lực, làm những việc trái với đạo đức, trái với lương tâm, trái với luân thường, đạo lý, trái với phong tục, tập quán của người Việt Nam, trái với quy định của pháp luật.
- Chúng tôi làm đúng pháp luật.
- Anh vu khống người ta gây tai nạn bỏ chạy mà đúng pháp luật?
- Chúng tôi nhận được tin quần chúng nhân dân báo, chúng tôi phải kiểm tra!
- Nếu có báo thì người ta cũng không báo các ông, vì các ông không có nhiệm vụ đó. Nhiệm vụ các ông là an ninh nông thôn chứ không phải cảnh sát giao thông. Các ông lại phái công an phụ trách hộ khẩu đến để hạch sách lại càng sai. Họ là những khách đi đường, ghé qua thăm tôi mà các ông làm tình làm tội người ta, vu cáo người ta, đòi kiểm tra hộ khẩu, thử hỏi thế giới này có ai làm việc như các ông?
- Đó là nghiệp vụ chúng tôi, chúng tôi có quyền. Nhưng các anh cứ chấp hành các yêu cầu của chúng tôi thì làm gì có chuyện lớn như vây. Thôi không tranh cãi nữa. Phương Anh nó tố cáo là công an đánh nó, anh thấy thế nào? anh có nhìn thấy Phương Anh bị đánh không?
- Anh có ý gì? anh định phủi tay rằng Phương Anh không bị đánh? Tôi nhìn thấy Phương Anh bị đánh, nhưng rất tiếc tôi không biết ai đánh vì nhiều người quây xung quanh quá đông nên tôi không nhận ra ai đánh.
- Anh thấy rõ ràng là thằng Phương Anh nó chửi Đảng, chửi chế độ thậm tệ nên dân chúng bất bình mới xẩy ra chuyện đúng không?
- Nguyên nhân gây nên vẫn là các anh chứ không phải nó.
- Có điều là anh thấy đấy nếu không có công an chúng tôi can ngăn thì quần chúng nhân dân họ sẽ đánh Phương Anh khủng khiếp nữa đúng không?
- Tôi chẳng thấy công an nào ngăn cản không cho đánh Phương Anh!
- Vì cũng quá đông nên anh không nhìn thấy, chính công an chúng tôi không những ngăn cản mà còn bảo vệ cho Phương Anh không cho dân chúng đánh
- Vậy à. Có lẽ Phương Anh và chúng tôi phải tạ ơn lòng tốt của công an mới phải đúng không?
- Không phải thế! nhưng đó là sự thật.
- Anh nói một cách trung thực, anh khẳng định công an có tham gia đánh Phương Anh không?
- Tôi không bao giờ vu khống cho ai. Tôi khẳng định tôi không biết công an có đánh hay không vì tôi không nhìn thấy.
- Sao anh lại nói vậy! anh không nhìn thấy, tức là anh thừa nhận công an không tham gia đánh Phương Anh, anh phải khẳng định điều này.
- Làm sao tôi khẳng định được, vì một là tôi không nhìn thấy, hai là những người đánh Phương Anh không biết có phải công an không! làm sao tôi biết được, bởi trong số đám đông đó có nhiều người tôi không biết họ, ai dám chắc đó không phải là công an!
Cuối buổi làm việc, trưởng phòng PA38 đưa cho tôi xem bài trả lời phỏng vấn của đài chân trời mói với Phương Anh.
- Anh đọc kỹ đi rồi cho cảm tưởng của anh!
- Tôi đã đọc kỹ bài này.
- Anh nhận xét thế nào về bài trả lời phỏng vấn của Phương Anh?
- Tôi không có nhận xét gì.
- Anh phải có chính kiến của mình vì anh là người hiểu tường tận sự việc và liên quan đến anh!
- Tôi không có thói quen nhận xét về người khác.
- Tôi biết anh không chịu hợp tác với chúng tôi và cố tình bênh vực Phương Anh.
- Tôi chỉ tôn trọng sự thật và nói lên sự thật.
***
Được tin thân mẫu tôi lâm bệnh hiểm nghèo, một buổi sáng mùa hè, anh Ngô Quỳnh, quê Yên Dũng, Bắc Giang, đang làm ăn ở Hà Nội điện cho tôi: “sáng mai, (28/6/2008) cháu lên thăm bà, khi nào đến cháu điện chú ra đón” . Hôm sau gần 12h trưa, Quỳnh điện cho tôi. Tôi đi xe máy ra đón, thấy có cả Phạm Văn Trội, quê Thường Tín, Hà Tây (nay là Hà Nội). Mừng quá, tôi gọi xe cửu lai Phạm Văn Trội về nhà tôi. Lịch trình, cơm nước xong, tôi đưa anh em đến thăm thân mẫu tôi đang ở bên nhà chú em tôi cách nhà tôi gần cây số. Sau khi đi kiểm tra, xét nghiệm tại bệnh viện K Hà Nội, bệnh viện kết luận bà bị bênh ung thư gan giai đoạn cuối, bệnh viện khuyên nên đưa bà về phục dưỡng, chăm sóc, bà đã hết khả năng cứu chữa. Gia đình tôi thống nhất tạm thời đưa bà về nhà chú em tôi để chăm sóc thời gian, khi bệnh lâm nặng sẽ đưa về quê, lúc này gia đình vẫn chưa cho bà biết bà bị bệnh hiểm nghèo. Tôi nói với các chú em tôi rằng: nếu để bà ở nhà tôi, một số anh em bạn bè, chiến hữu trong “làng dân chủ” đến thăm thì chắc chắn công an sẽ dở trò, có thể gây cơn xốc khôn lường cho bà. Thế rồi mọi tính toán của tôi đều chính xác đến tuyệt đối.
Ba anh em, chú cháu mới bắt đầu ngồi vào ăn cơm, thì một tốp công an huyện ập đến nhà. Vẫn bác trưởng khu, và một công an viên của khu dẫn tốp công an gồm ba người đến, bác trưởng khu giới thiệu là ba đồng chí công an huyện phụ trách địa bàn thị trấn đến làm việc với các anh. Rút kinh nghiệm lần trước đụng độ với Phương Anh cũng tại nhà tôi, lần này họ không vu cáo, đặt điều như lần trước mà đi thẳng vào nội dung đã được sắp đặt.
- Chúng tôi thông báo cho các anh biết, ông Hồi đã có thông báo của trên kết luận là tên phản động (trước đó, ngày 12/6/2008, họ đưa tôi ra đấu tố trước công chúng và tuyên cáo tôi là kẻ phản động), nên hôm nay các anh đến nhà ông Hồi, chúng tôi có trách nhiêm đến kiểm tra các anh là ai? ở đâu đến? đến có việc gì? quan hệ với ông Hồi thế nào? trước hết các anh xuất trình giấy chứng minh nhân dân!
Ngô Quỳnh và Phạm Văn Trội trịnh trọng đưa giấy chứng minh nhân dân cho họ và thưa!
- Chúng tôi là những người bạn thân quen anh Hồi, chúng tôi được tin thân mẫu anh Hồi lâm bệnh hiểm nghèo, chúng tôi lên thăm bà.
Tấm chứng minh thư nhân dân của hai anh (Quỳnh và Trội) được từng người soi xét rất kỹ lưỡng rồi chuyền tay từ người này, sang người khác.
- Chúng tôi tiến hành lập biên bản, ghi lời khai! một viên sỹ quan thông báo.
- Vâng! các anh cứ làm theo chức trách, nhiệm vụ của mình.
Cuộc làm việc diễn ra rất nghiêm túc, yên lặng và trân trọng. Ngô Quỳnh và Phạm Văn Trội lần lượt trả lời những câu hỏi mà công an yêu cầu. Biên bản ghi lời khai lập xong, đọc cho mọi người cùng nghe và cùng ký tên, đương sự mỗi người giữ một bản, trưởng khu giữ một bản và tất nhiên công an giữ một bản theo đúng quy định. Cuộc làm việc kết thúc nhanh chóng, mọi người uống nước rồi chuyển sang nói chuyện khác. Những tưởng mọi chuyện đã kết thúc ở đây, nhưng mãi họ vẫn không ra về, họ cứ nấn ná ở lại hình như còn chờ việc gì đó, nhìn vẻ mặt họ có gì rất sốt ruột, hết người này đứng lên ra ngoài lại đến người khác thay phiên nhau điện thoại, nhắn tin dồn rập, không hiểu còn việc gì nữa đây!
Thế rồi một đoàn người xuất hiện, lập tức ba công an huyện phụ trách địa bàn tháo chuồn, còn để lại mình bác trưởng thôn với một công an viên của khu. Bí thư chi bộ khu phố dẫn đầu đoàn đến. Mọi người chần trừ, do dự không muốn vào nhà tôi, một người tiên phong (người này trong cuộc đấu tố tôi trước toàn dân khu phố (khu an thịnh, thị trấn hữu lũng, lạng sơn) vừa diễn ra cách đây không lâu, được phân công làm mũi nhọn và được bồi dưỡng, tập luyện kỹ càng để ra mặt mạt sát tôi) gắt gỏng, thúc dục mọi người khẩn chương đi vào nhà tôi và ông ta là người xông thẳng vào nhà tôi đầu tiên tròng đoàn người kéo đến. Trong bối cảnh ngươì ngồi, người đứng nhốn nháo (vì nhà tôi không đủ ghế để cho mọi người ngồi), trưởng khu thông báo: chúng tôi là những người dân ở khu phố, được tin có người lạ mặt đến nhà anh Hồi, chúng tôi đến kiểm tra những người lạ mặt, vì anh Hồi đã được cấp trên kết luận và thông báo là kẻ phản động, để đảm bảo an ninh chính trị trên địa bàn dân cư, chúng tôi yêu cầu các anh cho chúng tôi kiểm tra giấy tờ tuỳ thân và các anh cho biết đến đây làm gì? quan hệ thế nào với anh Hồi? các anh ở đâu đến? lại một lần nữa Phạm Văn Trội trình bày lại lý do đến đây cho mọi người nghe.
- Chúng tôi là những người bạn thân quen anh Hồi, được tin mẹ anh Hồi lâm bệnh hiểm nghèo, chúng tôi đến thăm. Công an vừa đến làm việc với chúng tôi xong, đây biên bản đây! và chứng minh thư của hai chúng tôi đây! gửi các bác kiểm tra. Phạm Văn Trội nói.
Lại hết người này đến người kia chuyền tay nhau xem biên bản và chứng minh thư của hai vị khách.
Người được gọi là mũi nhọn của đoàn bắt đầu cà khịa với tôi:
- Mày ngu lắm Hồi ạ.
Tôi bắt đầu tranh luận với ông, ông ta đứng phắt dậy xông vào trước mặt tôi xỉa xói, xỉ vả tôi đủ thứ, tôi chỉ cười và ngồi yên để xem ông ta làm gì! Mọi người can ngăn ông ta, được thể, ông ta lại càng lên nước hung hăng hơn. Bí thư chi bộ khu phố phải quát to bắt ông ta im ngay và ngồi xuống, ông ta mới nguôi và chịu ngồi xuống ghế. Tôi nhìn thẳng vào ông ta cười vẻ khinh bỉ, ông ta lại càng tức nhưng không làm gì được. Những ngày sau gặp tôi ông ta nghoảnh mặt đi, không hiểu ông ta ngượng hay vì căm ghét tôi, tôi cũng không rõ. Tiểu sử, thân thế sự nghiệp của ông ta thì mọi người dân ở khu phố này đã quá rõ, tôi lại càng hiểu rõ hơn. Tôi mà kể ra đây thì lại trở thành kẻ trả đũa, kẻ tầm thường, nên xin miễn vậy. Chả thế mà sau cuộc đấu tố tôi, nhiều người ở khu phố than thở rằng: thiếu gì người mà đi lấy ông này làm đầu têu, người như thế mà đòi đi dạy người khác, lên lớp thiên hạ thì chỉ tội người ta cười cho, chẳng biết các ông nghĩ thế nào?
Tại nhà tôi, mấy người cốt cán thì người này nói, người kia nói, tranh nhau nói, chẳng ai chịu nghe ai, họ cũng không tiến hành lập biên bản, ghi chép gì. Hai vị khách thỉnh thoảng chen vào giải thích cho họ.
- Xong đây rồi các anh đi đâu? người được mệnh danh là mũi nhọn hỏi.
- Tôi đi đâu thì đó là việc của tôi, tôi không có trách nhiệm báo cáo ở đây. Phạm Văn Trội trả lời.
Người kia tịt họng không hỏi nữa. Lúc này anh Trội rút chiếc máy ảnh kỹ thuật số ra, không hiểu với mục đích là để chụp hình ảnh đang diẽn ra hay làm gì thì tôi không hiểu, lập tức có cớ để mâý người có trách nhiệm dẫn đầu đoàn phản ứng:
- Thằng kia, mày làm gì? mày định chụp ảnh, ghi hình bọn tao phải không?
- Không. Tôi tắt đi để khỏi tốn pin, từ nãy tôi cứ để mở máy mà không biết.
- Không được rồi! thằng này nó ghi âm, ghi hình đưa ra nước ngoài, chết mình rồi! tịch thu máy ngay, áp giải nó lên uỷ ban để làm rõ vấn đề này ngay! mọi người nhao nhao lên làm ầm ĩ cả khu vực, người đi đường dừng lại xem, dân chúng ùn ùn kéo đến.
- Lập biên bản ngay!
- Không cần lập ở đây, cứ giải nó lên uỷ ban sẽ làm việc!
- Vậy thì đi ngay! mày có đi không? Đi hay không thì bảo!
- Tôi đi! nhưng tôi yêu cầu có công an mặc đồng phục dẫn tôi đi và phải bảo đảm an toàn cho tôi.
- Công an đâu! tìm công an về đây để đưa nó đi ngay!
Lúc này cậu công an được trên phân công canh giữ tôi suốt ngày đêm ngay sau khi cuộc đấu tố tôi diễn ra vào ngày 12/6/2008, cậu ta cắm chốt ở nhà ngay sát tường nhà tôi, cậu ta đi sang và nhận lời dẫn hai người khách của tôi lên trụ sở uỷ ban nhân dân thị trấn. Hai người khách chào tôi rồi đi theo họ. Ra khỏi nhà tôi, tôi thấy tất cả mọi người đều đi về nhà mình, chẳng có ai đi theo hai vị khách của tôi ra uỷ ban thị trấn. Vậy là nhiệm vụ của họ đã xong, mà đã xong rồi thì đương nhiên” tất cả lại về” . Tôi điện thoại cho Trội và Quỳnh mấy lần nhưng không liên lạc được. Đến chiều tầm khoảng 14h, xe công an đưa Trội và Quỳnh qua nhà tôi, Trội xuống xe đến chào tôi, còn Quỳnh không xuống, Trội thông báo: “ Quỳnh bị đánh đau lắm nên không xuống chào anh được, anh thông cảm”
- Đánh thế nào? ở đâu? Ai đánh? tôi hỏi.
- Bị đánh ở tại trụ sở uỷ ban thị trấn, một người lạ mặt đánh. Công an lờ đi để cho nó đánh.
- Em có sao không? bị đánh không?
- Có nhưng không đau bằng Quỳnh.
- Thôi được rồi về đi! một công an áp giải đi cùng nhắc nhở.
- Thôi em về đây! có gì gặp nhau sau!
Xe đưa hai người ra đường. Nửa tiếng sau tôi gọi điện nhưng vẫn mất liên lạc, mãi sau Trội điện cho tôi, tôi mừng quá vội hỏi han tình hình.
- Em bị đánh đau lắm anh Hồi ạ!
- Lại bị đánh à? đánh thế nào, ở đâu?
- Khi xe đưa ra đến đường 1A, họ đưa xuống bên dưới một đoạn, rồi ngừng xe cho bọn em xuống. Một tốp hơn chục người trực sẵn đó lao vào đánh bọn em tới tấp, công an họ đứng ngoài nhìn, bọn em ngất xỉu đi rồi họ mới thôi. Bây giờ em đang bị chảy máu đây này. Anh nói chuyện với Quỳnh nhé!
- Cháu bị một tên to khoẻ xông vào uỷ ban đánh cháu túi bụi, cháu gục xuống rồi họ lôi lên ghế doạ: “lần sau còn bén mảng đến đây tao đánh cho nát xương! „ thế rồi ra đường 1A, họ tổ chức đón lõng có đến hơn chục người, xe đưa đến tốp người này rồi họ bắt xuống thế là họ xông vào đánh, lần này chủ yếu họ đánh anh Trội, cháu cũng bị đánh nhưng nhẹ hơn. Anh Trội phải xé mất chiếc áo sơ mi để lau máu. Cháu với anh Trội bị đánh đau nhưng thương nhất vẫn là chú, chú là người đau nhất, cháu hiểu. Mong chú vững vàng vượt qua.
- Yên tâm đi! chú quen với sự khốn nạn này lắm rồi.
Tôi chuẩn bị tinh thần để đối mặt với công an vì đinh ninh rằng họ sẽ triệu tập tôi để thẩm vấn. Thực tình thì đối với tôi không phải chỉ lần này mà đã nhiều lần tôi rất muốn được họ triệu tập tôi để có cơ hội đối mặt với công an, tôi lấy làm thích thú và tự hào vì biết rằng bản thân tôi không phạm tội, nên sẵn sàng tận dụng cơ hội này để một mặt hiểu thêm được về những âm mưu, thủ đoạn của họ, mặt khác cũng thông qua đó để mình trưởng thành lên, vững vàng lên và thật sự tôi đã trưởng thành do có nhiều cuộc đối mặt với họ. Tôi đã nhiều lần tuyên bố với công an rằng: tôi có thể làm việc với các anh cả tuần, cả tháng thậm chí cả năm cũng không sao! vì tôi có rất nhiều thời gian. Nhưng lần này thì không thấy họ đả động gì đến tôi, vậy là họ đã “qua mặt tôi” .
Sự việc vừa diễn ra chưa nguôi thì sự viẹc khác lại đến. 10h đêm ngày 1/7/2008, Phạm Đức Chính, ở Hà Nội điện cho tôi thông báo: “em đang trên đường lên anh, khoảng hơn tiếng nữa là đến” . Tôi nói rằng “có gì để mai, đêm hôm đi lại bất lợi” . Nói vậy thôi chứ tôi vẫn đinh ninh rằng cậu ta nói đùa! khoảng 11h30, tôi lại nghe điện của cậu ta thông báo: “em đã đến thị trấn, anh ra đón em”, tôi giật mình vội phóng xe ra gặp, hai anh em rủ nhau vào quán điểm tâm bát cháo lấy lại sức.
- Em đọc trên mạng thấy chúng nó đánh Phạm Văn Trội và Ngô Quỳnh, em tức quá, quyết tâm lên xem sự thể ra sao!
- Tôi đảm bảo ngày mai chú sẽ bị đánh!
- Khi lên đây em đã sẵn sàng rồi, chấp nhận cho nó đánh, chịu đau tý để lột mặt nạ nó ra, bố bảo nó cũng không dám đánh mình chết, hoặc để lại thường tích! ngày xưa các cụ ta khi tham gia hoạt động cách mạng, “coi thân sống chỉ còn một nửa” vậy mà còn “liều mình như chẳng có! „, mình chịu đau tý có sao đâu!
- Tất nhiên, nhưng cũng đề phòng trong khi đánh nó không kiểm soát nổi, quá khích hoặc quá tay, gây hậu quả khôn lường!
- Không có chuyện đó đâu, anh yên tâm!
- Khuya rồi, vào nhà nghỉ để nghỉ thôi, tối nay anh cùng nghỉ với em, mai sẽ tính. Bây giờ mà vào nhà anh thì cả thị trấn này cả đêm nay sẽ không ai được ngủ cho mà xem!
- Vâng, em hiểu!
Phó đội trưởng đội an ninh cùng hai sỹ quan an ninh của đồn công an huyện vừa đi xe máy qua quan sát, tôi liền chỉ tay cho Phạm Đức Chính.
- Đây công an đang lượn lờ, theo rõi đây! tý nữa hoặc sáng sớm mai họ sẽ ập đến nhà nghỉ để hạch sách ta!
- Mặc chúng muốn làm gì thì làm.
Hai anh em đi vào nhà nghỉ, chúng tôi tâm sự đủ mọi chuyện trên đời, rồi Chính yêu cầu tôi nói chi tiết về tình hình Phạm Văn trội và Ngô Quỳnh bị đánh thế nào! tôi kể chi tiết đầu đuôi sự việc diễn ra.
- Khốn nạn! thôi nghỉ tý đi anh, để xem mai nó dở trò khốn nạn gì nữa đây!
Lúc này đã là 5h sáng, tôi về qua nhà, hẹn 7h30 tôi sang rồi đi ăn sáng. Đúng hẹn tôi sang thì đã thấy hai sỹ quan công an huyện có tên Được và Nhật cùng trưởng công an thị trấn đang làm việc với Phạm Đức Chính tại phòng tiếp tân nhà nghỉ. Thấy tôi vào, viên sỹ quan phụ trách khu vực địa bàn thị trấn khoát tay: “Anh Hồi đợi đấy, chúng tôi đang làm việc với người này! „ . Người chủ nhà nghỉ đến gần tôi thông báo: “6h30, họ đã đến hạch sách em đủ thứ chuyện, nào là nhà hàng lâu nay không khai báo khách nghỉ, nào là không nộp thuế đúng hạn. …chúng tôi đến kiểm tra” .
- Bọn chúng lấy cớ để hạch sách người khách này đấy mà!
- Vâng, em biết!
Tôi đứng ngoài chờ, điện thoại ở các nơi gọi đến tôi để hỏi thăm tình hình Phạm Đức Chính hiện tình ra sao! mãi đến 8h30, cuộc làm việc mới kết thúc, hai anh em dẫn nhau đi ăn, Chính kể lại cho tôi nghe toàn bộ diễn biến cuộc làm việc, tôi khẳng định: “bọn chúng sẽ dở chò đểu cáng để chơi mình cho mà xem” . Chính đồng tình “rất có thể” . Điện thoại gọi cho Chính liên tục, cuộc nào Chính cũng trả lời: “hiện vẫn bình an, tý nữa ra đường về thế nào thì chưa biết”
Cơm xong, tôi đưa Chính vào thăm thân mẫu tôi đang nằm ở nhà chú em tôi, rồi ghé qua nhà tôi rồi về Hà Nội. Trên đường về thấy hai sỹ quan có tên Được và Nhật vẫn ngồi quán nước gần ngã tư thị trấn, thấy tôi và Chính đi qua, họ còn cười và chào chúng tôi. Tôi nói với Chính: “ bọn này vẫn chờ ta, chứng tỏ nó sẽ dở trò” .
- Vâng. Kệ nó. Chính đáp.
Ghé qua nhà tôi một lát rồi tôi đưa Chính ra đường 1A để Chính về, qua ngã tư một đoạn, xuất hiện một chiếc xe máy lai một người to cao lực lưỡng, trên vai vác một thanh kiếm tuốt trần, dài khoảng 1m bám theo sau. Một chiếc ôtô 4 chỗ ngồi mầu trắng hãng Cam ry đời cũ, mang biển số 29K, đi qua, xi nhan rẽ phải chặn xe Phạm Đức Chính lại, hai người từ trên xe xuống hùng hổ: “mẹ mày ép xe bố hả” . Chiếc xe máy chở người cầm kiếm trắng tuốt cũng dừng lại. Thế là cả bốn người to khoẻ lực lưỡng xúm vào đánh Phạm Đức Chính túi bụi, tôi ra sức can ngăn, được thể họ càng hung hăng tợn, họ đánh vào đầu, vào gáy, vào ngực. Tên cầm kiếm rí vào cổ, vào lưng nhưng chỉ là để doạ, để uy hiếp chứ không mạnh tay chém. Người giữ, kẻ đánh liên tục, tới tấp, làm cho Chính ngã lăn ra đường, ô tô đi đường phải dừng lại rồi lách sang lề đường để đi. Lúc này một tốp người ở chi cục thuế của huyện đi ăn cơm trưa, qua đó thấy sự việc đang diễn ra, một anh dừng xe quát: “chúng mày thôi ngay đi, Đánh thế được rồi, dân chúng đầy đường đây này, hay ho gì! lập tức 4 tên dừng lại, lên xe phóng thẳng đi. Ô tô, xe máy đi đường dừng lại, khách ăn trưa ở mấy quán xung quanh cũng đổ xô đến xem, tôi dìu cậu ta vào một quán ăn gần đó. Người cán bộ chi cục thuế lúc nãy quát bọn kia nói với tôi: “mọi người biết cả rồi anh Hồi ạ, anh tìm cách đưa cậu ta về đi” . Lúc này đài RFA, đài Chân Trời Mới, nhiều người trong nước, ngoài nước tới tấp gọi điện đến, Phạm Đức Chính đang đau mà vẫn phải tiếp chuyện họ. Tôi bắt xe cho Chính về Hà Nội trước, còn tôi đi xe của Chính về sau, hẹn gặp nhau tại bến xe Lương Yên. Người cán bộ ở chi cục thuế gọi tôi, tôi vào uống vớí họ chén rượu và có lời cảm ơn.
- Bọn em chia sẻ với anh!
- Vâng rất cảm ơn. Tôi đáp.
Tôi gửi xe máy của tôi ở nhà hàng, rồi đi xe máy của Phạm Đức Chính về Hà Nội, đến nơi, Chính cùng mấy người bạn của Chính đón tôi, chia sẻ cùng tôi. Chúng tôi kéo nhau về nhà Chính, vợ cậu ta đi làm chưa về, nhưng biết chồng mình đã về đến nhà, điện về hỏi thăm chia sẻ căm phẫn, khinh bỉ những hành động côn đồ, đốn mạt vừa diễn ra. Chia tay với mọi người, tôi về Lạng Sơn, vào nhà hàng lấy xe, mấy người làm ở đó thi nhau hỏi.
- Anh có biết tên mấy thằng đánh không?
- Sao không biết. Người ở đây với nhau sao không biết!
- Khốn nạn nhỉ! bọn em sợ quá, nó vác kiếm dài ngoẵng, tưởng nó chém chết thằng đấy, khủng khiếp quá! một người nhận xét.
- Nó ngu gì mà chém chết, chết ra đấy ai để nó yên. Bọn công an nó trị bác Hồi đấy mà! nếu không bọn này làm gì nó biết ai, mà nó có gì hằn thù nhau đâu, phải không? nhưng mà làm thế dã man quá! một người khác xen vào.
- Bọn lâm tặc mà! nó bảo sao chả nghe vậy, không làm theo nó sao được! ai bảo kê cho nó! hội bọn nó cả đấy, nó phải dựa vào nhau để kiếm chác chứ. Nó là thằng phải thi hành thôi.
- Anh biết hết rồi, từ lần trước thằng nào đánh anh cúng biết. Chúng nó là công cụ của công an thôi, chỉ có điều là làm cái nghề đâm thuê, chém mướn này nó để đời mãi mãi, khi qua rồi tự thấy mình đã không phải, rồi đến cái chò liên minh ma quỷ này đến lúc nào đó tan dã, thì bọn chúng sẽ thấy ân hận cho mà xem.
Ngay tối hôm đó, mấy người ở Hà Nội điện cho tôi thông báo: Trần khải Thanh Thuỷ, Nguyễn Kim Thu, cùng một số chị em dân oan sẽ lên thăm thân mẫu tôi, để thách thức với công an Lạng Sơn. Tôi liền thông báo thân mẫu tôi đã chuyển về quê, đường xa, đi lại khó khăn lắm, nhưng họ nói mấy chị em vẫn quyết tâm lên, tôi phải khuyên giải mãi họ mới chịu. Một số bạn bè của Nguyễn Phương Anh, Ngô Quỳnh, Phạm Văn Trội, Phạm Đức Chính điện cho tôi hỏi tên tuổi, địa chỉ, thậm chí có người hỏi về con cái của những người trực tiếp đánh, những kẻ chỉ đạo đánh người vô tội, học ở đâu, trường nào? tôi gạt phăng ngay và khuyên giải họ đừng nuôi mối hận thù, vì đó là tiểu nhân. Ai cũng có cơ hội để trả thù lẫn nhau mà cứ đeo đẳng ý đồ đó thì sự hận thù sẽ không bao giờ trả được.
Sáng hôm sau, một bác cán bộ nghỉ hưu, sáng nào ông ta cũng đi bộ tập thể dục qua trước nhà tôi, biết hôm qua lại có chuyện, thấy tôi mở cửa, ông vào tâm sự.
- Nghe nói hôm qua lại xẩy ra chuyện?
- Vâng. Chúng nó tổ chức ra đường 1A chặn xe đánh một cậu ở Hà Nội lên thăm bà em.
- Làm cái trò ấy thì bẩn quá, người ta lên thăm người ốm, lại mượn tay người khác đánh úp thì quá khốn nạn! cậu nghĩ thế nào về những vụ xẩy ra liên tiếp thế này?
- Mục tiêu của họ là đánh em, họ tập trung cô lập em, họ làm thế để mọi người khiếp sợ không ai bén mảng đến đây, nhưng họ đã lầm, nhiều người điện cho em là tiếp tục đến để thách thức với công an, em khuyên họ thôi đi, chẳng giải quyết được gì, vừa bị đau mà làm tình hình thêm phức tạp.
- Bản thân mấy thằng trực tiếp đánh người ta thì có tốt đẹp gì đâu, ở đây ai chẳng biết. Tất nhiên là công an bắt nó làm, nó phải làm thôi! chúng nó có đánh đau lắm không?
- Những anh em bị đánh chắc chắn là rất đau, bản thân em cũng rất đau, nhưng rồi cùng với thời gian, vết đau sẽ lành, còn những kẻ đứng ra tổ chức, đạo diễn, những người chỉ vì muốn có được chút đặc quyền để kiếm miếng cơm, manh áo dễ dàng hơn người khác một chút mà bất chấp đạo lý, sẵn sàng xả thân theo cự chỉ huy của kẻ khác thì rồi đây họ sẽ tự hổ thẹn với chính mình, với bàn dân thiên hạ, vì thiên hạ ai mà chẳng biết họ là ai! người như thế nao! tại sao họ phải ra tay làm những việc trái với luân thường đạo lý! bất cứ một công dân nào nếu vi phạm pháp luật đều bị pháp luật điều chỉnh. Nhà nước ta có cả bộ máy chính quyền khổng lồ, riêng lực lượng công an có đến gần nửa triệu người, sống trên những đồng tiền thuế của nhân dân đóng góp, họ được Đảng giao bảo vệ Đảng, bảo vệ Nhà Nước, bảo vệ pháp luật, nếu những người này vi phạm pháp luật thì công an họ khác biết cách xử xự, không phải mượn tay những người khác. Nhưng chỉ vì họ là những “con chiên không ngoan đạo” mà tức tối, dùng những tiểu xảo đê hèn nhất để uy hiếp, phủ đầu hòng khuất phục thì quả là tầm tiểu nhân, cách làm đó chỉ để người khác coi thường và mãi mãi bị coi thường.
- Chú nói thì đúng rồi. Ai cũng biết như vậy, nhưng ở cái xã hội này lẽ phải thuộc về kẻ có quyền. Thôi chú cũng phải biết nhường nhịn đi một tý, không nó hành cho khổ lắm.
- Vâng.
- Thời cuộc luân hồi, còn nước thì cá đớp kiến, cạn nước thì kiến đớp cá.
- Em không nghĩ như vậy.
- Đó là sự thật, rồi chú xem!
Viết đến đây, đột nhiên tôi lại nhớ đến ngày mồng 1 tết nguyên đán năm nay, ngày giỗ đầu của cụ Hoàng Minh Chính, tôi đến thắp nén hương cho cụ, vừa đến cổng, có một người chạy tới tự xưng là công an Hà Nội nói với tôi.
- Anh Hồi vào nhà ông Chính phải không?
- Vâng, tôi vào nhà cụ Chính thắp nén hương cho cụ.
- Anh vào thắp hương rồi ra nhé, đừng làm gì cho phức tạp ra.
- Anh nói gì tôi không hiểu!
- Không. Ý em nói là anh đừng tụ tập, họp hành, bàn bạc gì ở trong ấy, cứ thắp hương xong rồi về.
Tôi vào làm thủ tục xong rồi xin phép gia đình về luôn. Thực tình tôi cũng muốn về sớm vì là ngày tết mồng 1 tháng giêng. Ra đến cổng, người tự xưng là công an Hà Nội lại chạy ra đón tôi.
- Anh Hồi còn đi đâu nữa không?
- Tôi về luôn thôi, ngày tết bận lắm.
- Vâng. Bọn em rất biết về anh, vì là công việc mà anh Hồi! bọn em không như ở trên kia, anh xuống đây liên tục, anh biết đấy, trừ trường hợp anh quá đáng thì bọn em mới phải làm việc với anh, còn bình thường đi thăm thân, anh cứ thoải mái. Em đọc trên mạng em biết đúng là công an rừng có khác, nghe mà khủng khiếp. Thời đại văn minh mà đi làm những trò mọi rợ thế sao được! Nhưng thôi mỗi nơi một khác anh ạ.
- Anh biết không! tôi nói: trước cách mạng tháng 10 nga, chính Lê Nin nói với các” đồng chí” của mình rằng: “muốn cho chế độ nga hoàng này sụp đổ một cách nhanh chóng thì hãy tìm cách đẩy nó lên đến tột đỉnh của sự khốn nạn”, ở ta chẳng cần ai đẩy mà tự họ khác đẩy nó lên đến đỉnh điểm đó.
- Thôi anh nói thế thì em biết thế, em không tham gia vào việc này, anh về đi, em cũng đi đây. Người công an Hà Nội nói.
Tôi định kết thúc phần bài viết ở đây, nhưng lại sực nhớ đến một sự kiện quan trọng, đó là hội nghị về nhân quyền thế giới vừa được tổ chức tại geneva, thuỵ sĩ hôm 8/5/2009 vừa qua. Tại hội nghị này, thứ trưởng thường trực bộ ngoại giao Việt Nam đã trịnh trọng trình bày bản báo cáo: “kiểm điểm tình hình thực hiện nhân quyền tại Việt Nam”, báo cáo có đoạn: “trình độ nhận thức của bộ phận nhà nước kể cả Tw và địa phương về quyền con người còn nhiều hạn chế; không chỉ không nắm được các quy định của pháp luật quốc tế, nghĩa vụ của Việt Nam với tư cách là quốc gia thành viên của các công ước quốc tế về quyền con người, mà đôi khi còn nắm không chắc các quy định của luật pháp và chủ chương chính sách của nhà nước, do vậy có nơi, có lúc còn để xảy ra các vụ việc vi phạm, làm hạn chế và ảnh hưởng quyền của người dân” .
Đây là cách hành xử của Đảng cộng sản Việt Nam mỗi khi gặp nạn, Đảng luôn đổ lỗi cho cấp dưới, đổ lỗi cho những người tổ chức thực hiện. Phải thôi vì những người con ưu tú của Đảng luôn là những người thiếu hiểu biết pháp luật, có như vậy mới đủ “năng lực” để thực thi nhiệm vụ của Đảng. Đây cũng là chủ chương, chính sách lớn xuyên suốt của Đảng, bởi chỉ có những kẻ thiếu hiểu biết pháp luật mới dám bất chấp pháp luật, cả gan chà đạp lên pháp luật, thực hiện thắng lợi mọi chủ chương của Đảng. Xem ra Đảng thật cao tay.
(Còn tiếp)
© Vi Đức Hồi
© Đàn Chim Việt
DCV dùng từ “còn tiếp” là sao? Lần trước cũng vậy mà có đọc tiếp được đâu ? Tại sao không đánh dấu 7a, 7b… để độc giả click cho dễ và không bị mất bài ? Cám ơn.
BBT: Ở phía bên phải màn hình, gần cuối, có một ô “TÁC GIẢ”, bạn nhấn chuột vào tam giác nhỏ ở đó và có thể đọc bất kỳ tác giả nào bạn muốn. Ví dụ Vi Đức Hồi có toàn bộ các bài viết tại đây:
http://old.danchimviet.info/archives/author/viduchoibvbch4868965998hghgjhhdshghnksj469gdqakiuq